2011年11月1日火曜日

Newsletter 2011.9(Vietnam)

Tháng 9, 2011, Tôi quay trở lại Thành phố Hồ Chí Minh sau nửa năm. Chỉ trong 6 ngày của chuyến đi này, tôi đã có nhiều trải nghiệm mới đầy ý nghĩa. Với sự hỗ trợ của Mr. Binh, người rất quan tâm tới dự án Furoshiki và những người thành lập câu lạc bộ Overland, Ông Bà Tomizawa, tôi đã tổ chức thành công một buổi hội thảo về Furoshiki. Có khoảng 50 khách tham dự, phần lớn là giới trẻ Việt Nam. Tôi giới thiệu về lịch sử của Furoshiki, về những giá trị nhân văn mà tôi đã được trải nghiệm trong quá trình tìm nguồn tài trợ cho dự án Furoshiki. Tôi cũng đã hướng dẫn một số cách sử dụng Furoshiki cho mọi người và chúng tôi cùng thực tập. Tôi rất vui được thấy mọi người thích các sản phẩm độc nhất vô nhị, được làm bằng tay từ các miếng vải vụn này. Có nhiều cách sử dụng Furoshiki khác nhau làm những người Việt Nam thấy thích thú và hoạt động xã hội của tôi đã mang lại nhiều cảm hứng cho họ. Một số thậm chí đã đề nghị được tham gia chung với tôi. Tôi thật sự hy vọng Furoshiki sẽ được sử dụng nhiều hơn trong tương lai, với mục đích bảo vệ môi trường. Xin cảm ơn Ông Bình và Bà Tomizawa đã hỗ trợ tôi để tổ chức hội thảo lần này!
Sau đó, cũng như năm ngoái, 10 sinh viên và 3 giáo viên của khóa học Carrier Design từ trường Hosei University đã tới thăm dự án Furoshiki. Giống như tại hội thảo, tôi đã giới thiệu tại sao tôi lại tham gia các hoạt động xã hội và cách thức tôi phát triển dự án để hỗ trợ những người cần nó, cũng như giúp đỡ để họ trở nên tự lập hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng đã giải thích về mục đích của dự án: tập trung “SINH THÁI” và “THƯƠNG MẠI MÔI TRƯỜNG” và mỗi Furoshiki là một sản phẩm độc nhất vô nhị. Đây là một cơ hội tuyệt vời cho các sinh viên học sinh gặp những người có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống như nghèo khổ hoặc nhiễm HIV. Vào ngày hôm đó, 4 người: 1 nam nhiễm HIV và 3 phụ nữ nghèo. (Tổng cộng có: 10 người trong nhóm của chúng tôi). Đối với các sinh viên Nhật Bản, địa điểm gặp gỡ: nữ tu viện – Quan Âm Tự, là một địa điểm thể hiện văn hóa đặc sắc của Việt Nam. Kể từ năm 2008, các ni sư và tu viện đã hỗ trợ tôi trong công tác xã hội. Tôi vô cùng xúc động và đánh giá cao những sự hỗ trợ này.
Ngay khi tôi vừa dời khỏi Nhật Bản để tới Việt Nam, tôi đã tìm được một báu vật [Mười Năm kể từ bây giờ ..., tác giả Maiko Takenaka, Trường Trung Học Koyo, xuất bản tháng 01, năm 2001, tham dự cuộc thi Wakayama Prefecture Essay (xem Bản đính kèm). Đây là một bài luận tôi viết khi tôi 17 tuổi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi đọc nó, bởi vì những gì tôi đã viết trong đó cũng là những gì tôi đã làm cho tới hôm nay! Sau cuộc gặp gỡ, tôi đã giới thiệu nó tới các bạn sinh viên để truyền tải một thông điệp từ chính những trải nghiệm của bản thân: “Bất kể khó khăn tới mức nào trong cuộc đời bạn, cần có thời gian để những ước mơ và mục tiêu của bạn thành hiện thực, đừng bao giờ bỏ cuộc!”
Nhìn lại, thời gian trôi thật nhanh, đã mười năm kể từ ngày đầu tôi bắt đầu thực hiện ước mơ của mình. Vì được sinh ra tại Nhật Bản, tôi được học tập, và được nhiều quà tặng, thực phẩm hơn mức cần thiết, tôi thiết tha được hiểu suy nghĩ của những đứa trẻ đường phố về chiến tranh, về HIV/AIDS. Điều này đã trở thành ước mơ của tôi.
Khi tôi 19 tuổi, tôi bắt đầu năm đầu tiên của hoạt động xã hội. Tôi đã nhiệt tình tham gia vào tất cả các hoạt động này hơn bất cứ điều gì khác trên đời. Tôi cảm thấy đau đớn và khóc vì khoảng cách giữa mong ước của tôi và hiện thực xã hội. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy giận dữ với những bất công trong xã hội và đôi khi, có những suy nghĩ tiêu cực khi những ước nguyện của mình không được chấp nhận. Tuy nhiên, tôi có thể vượt lên những khó khăn vì mọi người xung quanh động viên tôi, cho dù họ nghèo, bị lợi dụng tình dục, bị nhiễm HIV hay là bị bỏ rơi. Tại Việt nam, tôi thật may mắn đã có cơ hội để suy nghĩ nhiều về “ý nghĩa của cuộc sống”. Khi tôi bị sốt xuất huyết, tôi nhận thấy mình không thể tiếp tục công tác nếu không có một cơ thể khỏe mạnh.
Một cách chân thành nhất, năm thứ 10 hoạt động xã hội, tôi bắt đầu cảm nhận những thay đổi về định hướng của mình. Trong lần tới thăm gần nhất, tôi rất hạnh phúc được thấy các thành viên của Furoshiki giúp đỡ lẫn nhau và người đỡ đầu Nhật Bản tại Sài gòn – Ms. Sari rất thích thú với dự án này. Tôi cảm thấy lạc quan: “Dự án vẫn tiếp tục tốt khi tôi không có ở Việt Nam (:”. Tôi đề nghị Sari hãy tiếp tục dự án theo cách của cô ấy và tôi sẽ trợ giúp từ xa khi cần thiết. Sari cho biết cô ấy sẽ tiếp tục quảng cáo và bán các sản phẩm Maiko Furoshiki tại cửa hàng của mình, ”SHOKO”(87 LeThanhTon St, Dist.1, HCM-City: shoko_shop@fsw.jp), và các thành viên trong nhóm vẫn tiếp tục gặp nhau hàng tháng để kiểm tra chất lượng sản phẩm và nhận lương. Cảm ơn nhiều, Sari!
Kể từ khi chúng tôi bắt đầu dự án, tôi nhận thấy tốt nhất là giữ một sự năng động, uyển chuyển trong các sản phẩm và dự án do mọi thứ xung quanh ta đều thay đổi. Tôi luôn mong mọi người ghi nhớ điều này: đầu tiên là tình yêu dành cho mọi người, loài vật và môi trường, kế tới là sự trân trọng, biết ơn, thứ 3 là nhẹ nhàng với mọi việc và thứ 4 là thái độ đúng đắn trong công việc. Đương nhiên, mọi người cần tiền để sống và bản thân đồng tiền không phải là xấu, nhưng tôi mong là họ chọn được con đường tiêu tiền một cách ý nghĩa và mang lại các kết quả tốt đẹp. Để có thể hoạt động xã hội lâu dài, cả hai phía: những người hỗ trợ và những người nhận hỗ trợ đều phải cảm thấy thích thú với điều mình đang làm.  
Lý do tại sao tôi chọn con ốc sên làm biểu tượng của dự án là bởi vì một câu nói của Gandhi trong tim tôi: “Điều tốt đến với tốc độ của một con sên”. Tôi đặc biệt muốn gửi thông điệp này tới những người có mức sống cao. Vui lòng đừng đánh đổi những gì cần thiết chỉ cho một cuộc đời bằng cách chạy chỉ theo những vật chất hoặc công việc, mà cần mang những nhận thức trở lại cho cơ thể và tâm trí mình trước hết, và có đủ thời gian trong tâm để giúp đỡ những người cần giúp đỡ một cách tự nhiên nhất và hãy cùng chia sẻ tương lai tốt hơn cho những thế hệ sau!
Nếu không có sự giúp đỡ và động viên của mọi người, tôi đã không thể làm các công tác xã hội của mình. Tôi thật sự chân thành cảm ơn những sự hỗ trợ quý báu của các bạn! Những người đã tham gia và hỗ trợ dự án Furoshiki tại Việt Nam: Mrs Akiyo, Lucie và Aki. Tất cả đều đã có em bé và đang nuôi dạy những đứa trẻ đáng yêu của mình. Không phải là điều tuyệt vời sao khi tất cả những người hỗ trợ dự án này đều có em bé (: ? Xin cảm ơn tất cả và tôi mong được gặp lại các bạn cùng với những em bé của các bạn!
Năm 2011, Nhật Bản chịu những thiên tai lớn bất thường như sóng thần, bão. Tuy nhiên chúng ta không nên quên những người đang phải vật lộn với cuộc sống khó khăn hàng ngày trên khắp thế giới. Những gì tôi có thể làm rất nhỏ bé nhưng tôi cố gắng hết sức để giúp đỡ các bạn bè của mình vì chúng ta cùng sống chung trên một hành tinh và tại cùng một thời điểm này, tôi là một người như mọi người và tôi muốn tiếp tục những hoạt động này như là một phần của tôi.
Một lần nữa, xin cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn và tôi luôn cầu nguyện cho Hòa Bình.
Arigato(: Maiko

0 件のコメント: